Đồng tiền với sự sai trái, thì sự sai trái nó phải lớn hơn đồng tiền. Mình chợt nhớ lại khi xưa khi mình không còn tiền nữa, kiệt quệ, nhưng mình không dám bán một cục sạc điện thoại iPhone khi mà mình không rõ đây là chính hãng hay là Trung Quốc, mặc dù là mình đã test rất kỹ rồi, mình là dân IT mà??. Nhưng mình vẫn rất sợ chiếc điện thoại của họ bị hư, bị cháy nổ, thì bữa cơm qua ngày từ tiền lời này nó không còn xứng đáng nữa. Sự áy náy này nó sẽ kéo dài đến hết cuộc đời, dù… chưa chắc nó xảy ra có phải không? Tuy nhiên, mình vẫn quyết định không bán, mình nhắn cho chị này là để mình vào cửa hàng điện thoại để mình mua bộ sạc cáp tốt nhất cho chị đó, mấy trăm ngàn ấy, linh kiện Iphone vào thời điểm đó rất là mắc.
Và dĩ nhiên là mình đã lỗ rồi, mình cũng không còn bán linh kiện điện thoại nữa từ ngày đó, dư ra mấy chục bộ sạc cáp. À mà có một cái mình cho ba, một cái cho thằng bạn thân, tính ra đến giờ hình như ông ấy vẫn còn sử dụng tốt. Có lẽ là mình suy nghĩ quá thấu đáo, quá chi tiết, nhưng mình đã quyết định thì mình không có hối hận.
Câu chuyện này của mình đã xảy ra 13 năm rồi, vào một buổi tối mát mẻ ở Coop Mart Chu Văn An, quận Bình Thạnh, Thành phố Hồ Chí Minh, nhưng mình vẫn nhớ mãi đến bây giờ vì ngay sau đó, mình không ngại khi mà mình chia sẻ rằng mình phải đi cầm cái laptop của mình vì mình không còn tiền nữa như đã nói trên, và 2 tháng sau mình quyết định bán luôn.
Thế nhưng, câu chuyện chưa dừng lại ở đây, và rồi những tháng sau đó, chính xác là 6 tháng, may mắn tạm gọi là mình đã đổi đời, mình kinh doanh thuận lợi hơn một chút (kinh doanh thì đương nhiên phải có tháng lỗ, lỗ sấp mặt, và cũng có tháng lời, tháng huề vốn, nhưng tất cả những vấn đề đều trong tầm kiểm soát của mình) và nó kéo dài tới tận 2020 trước dịch.
Chợt nhớ lại slogan của một người bạn: Dược sỹ bán đồng hồ, không lo bị thuốc. Nhảm! Bạn làm nghề nào kệ bạn, nhưng một khi bạn làm ăn kinh doanh thì bạn phải làm cho tốt, phục vụ tốt, không lừa dối và đặt sự tự trọng lên hàng đầu, thế thôi.
01:30 AM 21.03.2025