Không hiểu sao mà có nhiều người than chán. Đại loại như chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn, sầu như con ve sầu hay thẩn thơ như con cá cảnh.
Haiz, có nhiều người nhìn con gián thì thấy quá chán nhưng có người thì lại quá ngán. Khổ nỗi con gián chẳng bao giờ chán những người chán nó. Mà nó cũng chẳng ngán những người ngán nó. Vì sao? Chắc tại vì cuộc đời của một con gián ngắn như chiều dài của nó nên nó không có thời gian để chán hay để ngán.
Con người chúng ta thì khác. Chắc tại có quá nhiều thời gian rảnh rỗi nên người ta chẳng biết làm gì nên đâm ra chán! Chán con gián, chán con ruồi, rồi đến chán thằng này, chán con kia, và cuối cùng là “Chán đời” xong ròi “Tự tử”. Mà mình đây cũng giống con gián chứ chẳng khác gì, đời không chán cái đứa chán nó, cũng không ngán cái đứa ngán nó.
Còn con chuồn chuồn, nó có buồn không nhỉ? Chẳng ai biết! Dám đến cả con chuồn chuồn cũng chả biết nó có buồn hay không? Cả đời nó bay đây bay đó, tận hưởng cái thú vui mà chỉ có nó mới cảm thấy thỏa mản. Nó có thể bay đến khắp mọi nơi, bất cứ nơi nào nó muốn tới, thế thì làm sao nó biết buồn. Có khi nó chỉ cảm thấy buồn vào cái khoảnh khắc nó chạm vào đầu lưỡi của một con ếch, nhái hay ễnh ương nào đó, đại loại thế.
Phụp! Thế là cái thú vui “bay đây bay đó” của nó kết thúc. Không hiểu khi nằm trên lưỡi của con ếch, nó có nghĩ: “Phải chi mình có thể nhìn xa hơn một chút và thấy con ếch”. Nhưng “What’s a pity!” mắt của nó tuy bề ngoài to nhưng lại không thể nhìn xa được. Nhưng mà tại sao, chúng ta là một con người hoàn hảo như vậy mà cứ kêu buồn, kêu chán hoài nhỉ? Chắc hết tiền.
(Ảnh: Michelle Phillips)