Blog

Nỗi nhớ rêu phong

nỗi nhớ rêu phong

Mùa thu đang qua dần, trời bắt đầu lạnh và điểm bằng những cơn gió mang hơi thở mùa đông. Không còn những cơn mưa rả rít và dai dẳng, ảm đạm mà thay vào đó là những ánh nắng dịu dàng và ấm ấp. Lang thang dưới những con phố nhộn nhịp và sôi nổi, cứ ngỡ như em đã là một phần của nó, vậy mà em lại chợt nhớ về những điều tưởng như đã quên.

Anh biết không, chúng ta đã đi hết một con đường dài. Tuy con đường ấy còn lắm những chông gai và gập ghềnh, nhưng em biết đó là con đường đẹp nhất mà em đã từng đi. Hạnh phúc giản đơn của em chỉ là được nhìn thấy anh mỗi ngày, nghe anh nói và thấy anh cười.

Em nói em thích quán Nét Xưa, vì nơi đó cho em một cảm giác bình yên và ấm áp. Anh dỗi: “Thế ở bên anh, em không có những cảm giác ấy hay sao?”. Em vội bẽn lẽn giải thích: “Anh không mang cho em cảm giác bình yên và ấm áp nhưng mang đến cho em hạnh phúc và nó đã chứa đựng cả hai điều đó rồi hihi”.

Anh nhéo tay, em xạo nè. Anh cũng có những ước mơ, vô lo vô nghĩ và cũng lắm trẻ con. Sáng đọc báo, uống cà phê, bạn bè tán dóc. Trưa ăn cơm, nằm nhà nghe nhạc Trịnh, uống ngụm trà, coi phim. Chiều ra công viên chạy bộ, tập thể dục. Tối về ăn cơm, online chat chit. Khuya nằm nghe radio FM “Từ trái tim đến trái tim”.

Em nghe mà không nhịn được cười. Thật khó mà hình dung một con người của công việc như anh lại nghĩ đến ngày an phận sớm đến như vậy. Phải chăng, vì em đã không mang lại gì cho anh ngoài những mệt mỏi và lo âu mỗi khi em giận dỗi?

Anh à, em nhớ anh đến dường nào. Có những khoảng cách vô hình, dù muốn dù không nó vẫn hiện hữu. Lòng em ngập lên những cảm xúc xáo trộn. Em đấu tranh với những suy nghĩ ngổn ngang, em đã đúng hay đã sai? Liệu em có ích kỉ? Liệu em thật sự đã đánh mất người mà em yêu thương?

Em không thể trả lời được. Chỉ biết rằng, vào giờ phút này đây, em rất cần có anh ở bên cạnh. Em khóc, không còn bờ vai của anh, không còn những lời động viên, an ủi. Bóng đêm trong căn phòng bao trùm lấy nỗi nhớ của em về anh. Ngày mai là một ngày mới, anh sẽ làm gì?

Chầm chậm, em thấy đông đang về. Về những tia nắng dịu dàng vỡ vụn. Về những cơn mưa chiều cuối thu. Nhưng đâu đó không còn những nỗi buồn vu vơ len lỏi về một mùa thu u hoài, ảm đạm nữa, mà là những cảm xúc bâng khuâng, dịu dàng bằng một nỗi niềm xôn xao khó tả tự đáy lòng và bằng cả tâm hồn của anh dành cho em.

Đường vắng, mình em và nỗi nhớ rêu phong. Em bước đi, lòng trống trải, xao xuyến.

“Em nhớ anh, một nỗi nhớ quắt quay.
Tự hỏi con tim, đời sao đầy cay đắng.
Mỗi đêm về trong không gian vắng lặng.
Kỉ niệm ùa về òa vỡ trái tim khô.
Em mãi tìm anh, tìm trong chốn hư vô.
Dẫu vẫn biết chuyện tình mình không kết quả.
Em vẫn đứng giữa dòng đời vội vã.
Chờ một người bất chợt bước qua em.
Dù mai đây biển có hết màu xanh.
Sông ngừng chảy và mặt trời không sáng nữa.
Em sẽ đốt tim mình thành ngọn lửa
Tìm kiếm anh giữa bóng tối muôn vàn.”

(Thơ: Trần Phan Thanh)

Ảnh: Evgeni Evgeniev

 

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
error:
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x