Hôm nay tui sẽ viết nhật ký, nhưng đó sẽ là nhật ký của ngày hôm qua, tức ngày 2 mươi bảy tháng bảy năm 2 ngàn 0 trăm mười (nhằm ngày 27/7 năm ngoái)
9:00: Lang thang ngoài đường đi công chuyện, rẽ trái vào đường cấm rẽ, thế là bị FBI túm cổ. Thật ra là không phải tui chạy ẩu mà vì tui không thấy cái biển báo nó đặt ở đâu và thứ 2 là con đường này… hàng thế kỉ qua, tui vẫn chạy bon bon cơ mà.
Vì không đem giấy tờ, bảo hiểm v..v nên nó làm một tràng, xong phán 800K. Thôi rồi con ơi, ngồi năn nỉ gãy lưỡi, mấy anh thông cảm, em đi làm không có bao nhiêu, kiểu này là giết em rồi. Nhùng nhằng nhùng nhằng mãi, nó giam xe luôn. Kêu về nhà đem giấy tờ lên rồi nói chuyện. Tui mệt nên cũng không chẳng quan tâm nữa.
11:00: Gọi thằng bạn ra vỉa hè ngồi, hai thằng đàm đạo chuyện trên trời dưới đất, cười khặc khặc, xong về nhà tui. Tối qua thức khuya dậy sớm, thế là ngủ phè cẳng đến 15g chiều. Thằng bạn ngồi xem Avatar bản Full HD 1080p gần 20GB mà hôm trước tui vừa kéo về máy. Tỉnh dậy, nó khen tấm tắc : “Phim hay vãi tè, xem trên máy tính còn phê, coi rạp chắc ngất ngây con gà tây. Mày coi chưa”? . Tui trả lời nó: “Buồn buồn cắm chuột down dzậy đó mày ơi, chứ thời gian đâu mà coi, haizz” – Đis! Xạo chó hả mày. Tui cười, nó cũng cười
16:00: Nó chở tui lên văn phòng FBI để tui lấy xe ra. Mỗi người một nơi, nó đi đâu thì có trời biết. Cảm ơn nó, nó nói: “Người tốt việc tốt sau này lên trời mày ơi haha”. Dĩ nhiên tui hiểu ý nó, trước giờ, câu nào “phát” ra từ cái miệng của một thằng lăn lộn từ sớm như bạn tui đây cũng đều chứa một hàm ý sâu xa. Tui nể nó, dù nó không học hành gì. Thế là đủ!
16:45: Thằng sếp đi nhậu nhẹt ở đâu, không ai ký biên bản cho tui. Tui ngồi chờ 5 phút, 10 phút, 15 phút, rồi mưa rơi. Tui hát thầm bài hát Buồn của Vũ Duy Khánh: “Từng hạt mưa rơi rơi bên hiên ôi lòng ta nhớ mong. Từng ánh mắt giây phút nghẹn ngào. Ngày xưa đôi ta bên nhau, bao ngất ngây tuyệt vời. Nay em ra đi cho lòng ta đớn đau”.
Lát sau, thằng nào ra, nói nó gọi cho ổng rồi mà đang mưa nên không về được. Nói tui đi đâu chút 6, 7 giờ quay lại. Tui nghĩ thầm: “Nó không thấy mưa ầm ầm thế kia mà nó kêu tui đi, đi đâu cho được?” – Tức là nó chán ngấy cái bản mặt của tui, nó muốn đuổi tui đi.
17:15: Bớt mưa, tui gọi một thằng bạn khác của tui, tui nói nếu rảnh lên trụ sở FBI chơi với tui. Nó hỏi lại: “Gì, FBI, ấm đầu hả mảy, đang đi giao hàng ngoài đường” – Tui hỏi nó: “Đang chạy đường nào, đang bị mấy thằng FBI tóm, giờ đem lên giấy tờ lên thì tụi nó đi ăn nhậu, trong khi tụi nó nói tao chiều vẫn còn làm, vì hôm nay trực nguyên ngày, qua đây được thì đi cà phê”. Nó nghe có độ là sáng con mắt, kêu tui nhắn địa chỉ qua.
Hơn 15 phút sau, nó đến, tui chào tạm biệt đồng chí bụng phệ. 2 thằng đèo nhau qua quán cà phê gần đó của bạn tui đang làm. Lại đàm đạo chuyện trên trời dưới đất xong cười khặc khặc. Ngồi một lát, nhân viên ra nhắc nhở những khách có mang laptop tạm thời cho quán cúp điện trong vài phút. Nào ngờ nó cúp luôn. Một lát sau, thấy khói bốc ra từ quầy tiếp tân. Một chị nhanh nhảu la lên: “Cháy bà con ơi, cháy bà con ơi” (thật ra chỉ là chập ổ điện thôi). Thế là khách chạy loạn xạ, tui nghĩ thầm trong bụng: “Đúng là ngày tào lao”.
28.07.2010