Trận đại chiến giữa Anh và Đức đã diễn ra đúng như mong đợi của hàng triệu người hâm mộ môn thể thao vua trên toàn thế giới với đầy đủ phẩm chất của một trận đấu đỉnh cao: kịch tính, hồi hộp, hấp dẫn và cũng không thiếu những điểm nhấn. Nhưng rồi người Anh lại một lần nữa lỡ hẹn với World Cup. Người Đức đã chơi hay hơn hay người Anh đã quá yếu kém? Xin để lại câu trả lời cho những cuộc tranh luận không hồi kết.
Với mình, hâm mộ đội tuyển Anh cũng đã ngót nghét gần mười năm rồi. Ngày đó mình mê mẩn với những pha đi bóng lắc léo, thông minh và luôn biết tận dụng sơ hở của đối phương để chớp thời cơ ghi bàn của “thần đồng bóng đá” Michael Owen. Mình yêu những pha sút phạt thuộc hàng kinh điển của David Beckham và mình lại ngưỡng mộ hết mình người có biệt danh “không phổi” Frank Lampard. Mình đã hy vọng, đã chờ đợi để rồi lại thất vọng, nhưng so với các anh thì đã là gì đâu? Và mình lại tự nhủ trong bi quan rằng có lẽ đội bóng mà mình hâm mộ sẽ chẳng bao giờ đi đến được cái đích cuối cùng.
Thật ra mình không buồn vì đội tuyển Anh đã thua. Mà nói đúng hơn là mình đã chai sạn rồi. Sáu năm trước, mình đã đi bộ thất thểu qua những con đường vào lúc rạng sáng sau khi Anh thất bại trước người Bồ ở chấm 11m. Mình kiếm một góc quán nào đó để có thể quên đi thất bại này, nhưng rồi khi nghe người ta bàn tán, nỗi buồn trong mình lại trào lên.
Thất bại của Anh ngày hôm nay đối với mình nó còn đau hơn những người hâm mộ Pháp và Italia khi đội tuyển nước nhà của họ bị loại. mình dám khẳng định chắc nịch như thế là bởi lẽ vì sao? Từng thế hệ vàng của họ với những Zinedine Zidane, David Trezeguet, Laurent Blanc, Thierry Henry, Didier Deschamps, Filippo Inzaghi, Alessandro Nesta, Paolo Maldini, Fabio Cannavaro, Andrea Pirlo, Gianluigi Buffon v..v đều đã một lần giương cao chức vô địch. Họ đã mãn nguyện, họ đã được tôn vinh, họ đã được sống trong những ngày tháng đẹp nhất của quãng đời cầu thủ và hơn hết là họ đã mang về cho quốc gia một niềm tự hào, một khát khao cháy bỏng.
Còn Anh? Với những cá nhân xuất sắc của bóng đá thế giới và đang ở điểm rơi phong độ như Steven Gerrard, Frank Lampard, John Terry, David Beckham, Wayne Rooney ngày hôm nay và những Alan Shearer, Gareth Southgate, Teddy Sheringham, Steve McManaman của ngày nào đều phải chịu dừng bước.
Cái thiếu may mắn của người Anh là điều mà ai cũng có thể thấy rõ nhưng phải chăng họ không có đủ bản lĩnh để đi đến trận cuối cùng và chiến đấu mang về chiếc cúp vô địch? Từng thế hệ vàng của Anh qua đi mà dường như không để lại dấu ấn cũng như bản sắc nào. Đừng hỏi mình cảm giác lúc này như thế nào bởi vì nó cũng như hàng triệu người hâm mộ đang tồn tại trên xứ sở sương mù thôi.
Lại nói một chút về FA. Thất bại của tuyển Anh ngày hôm nay chắc chắn họ phải chịu trách nhiệm nhiều nhất. Họ chẳng phải đã vì lợi ích của mình mà “bào mòn” sức lực của các cầu thủ hay sao? Nguyên nhân đầu tiên và dễ thấy cũng như dễ trả lời nhất là: “Tại sao Anh lại thi đấu rệu rạc, mệt mỏi và chậm chạp đến như vậy? English Premier League – giải đấu hấp dẫn nhất hành tinh, cái danh tiếng “to đùng” như vậy để rồi sao?“.
Để rồi họ bắt các cầu thủ của mình phải căng sức ra thi đấu với mật độ ba trận một ngày vào mùa Giáng Sinh – khi mà tất cả các giải bóng đá vô địch Châu Âu vào thời gian này đều đã nghỉ đông. Rồi đến khi bước vào World Cup, đội tuyển nước nhà của họ đá không có bản sắc, thì những cầu thủ lại chính là chủ đề để báo chí, dư luận công kích. Bao nhiêu câu hỏi họ đặt ra thì cũng chính họ cũng có thể tự mình trả lời được. Chỉ bởi, họ vẫn giữ cái nhìn phiến diện bao nhiêu năm qua. Trách FA làm gì khi mọi chuyện đã an bài, thay đổi, rút tỉa có còn kịp không?
Đế chế Fabio Capello thất bại sau hai năm sáu tháng mở ra cho đội tuyển Anh một kỷ nguyên mới. Mười tám trên tổng số hai mươi ba cầu thủ tham dự kì World Cup lần này chắc chắn sẽ không còn có cơ hội khoác lên mình chiếc áo đội tuyển quốc gia nữa. Tất cả họ đều đã xấp xỉ tuổi ba mươi và chưa chắc ở Euro 2012 sắp tới, họ có còn khát khao và động lực để thi đấu tiếp hay không? Buồn cho đội tuyến Anh nhưng đây cũng là bài học để Tam Sư nhìn nhận lại chính mình và tìm ra một chiến thuật hợp lý nhất cho chặn đường tiếp theo.
Nỗi buồn rồi thời gian sẽ làm phôi phai. Thôi thì hẹn gặp lại Anh tại Brazil 2014 với một bộ mặt sáng sủa và những cá nhân tươi mới hơn, nhưng nếu có thất bại thêm một lần nữa thì cũng hãy cho thế giới thấy minh xứng danh với cái tên Tam Sư nhé. Và dù kỷ nguyên mới này sẽ chấm dứt như thế nào đi chăng nữa thì Anh vẫn mãi nằm trong trái tim mình.
28.06.2010
Nguồn ảnh: FIFA/Getty Images/Reuters