Bắt đầu từ những đêm dài không ngủ được. Nằm nghe nhạc mà Phong không thể nghe rõ từng lời của bài hát. Gần đây, Phong thật sự cứ như người mất hồn. Bỗng điện thoại của Phong hiện lên số của Vy, một cô bạn thân từ hồi cấp ba.
Hai giờ sáng, Phong nghĩ rồi cũng như bao lần. Cô buồn, rồi cô khóc. Ừ! Thôi, Phong cũng chẳng biết nói gì, để mặc cho tiếng khóc của cô xé tan cái màn đêm lạnh lẽo, nặng nề và có chút “ồn ào” này. Phong cảm thấy, mọi lời an ủi chỉ là sáo rỗng, bởi Phong biết, Phong hiểu cho nỗi đau quá lớn cả thể xác lẫn tinh thần của cô. Bóng đêm lại khiến cô luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng và sợ hãi.
Đã bao lần, những giấc mộng khó hiểu đã khiến cô phải bật dậy và những cuộc gọi cho Phong mỗi lúc càng nhiều hơn. Phong luôn cố nghĩ xem mình phải nói gì mỗi khi Vy gọi đến, nhưng cuối cùng cũng chỉ là: “Thôi có gì đâu mà khóc, cuộc sống mà”. Vậy mà nói xong, cô lại khóc lớn hơn. Phong nghĩ sao mình tệ quá không biết. Vậy mà sau màn “tra tấn”, cô chỉ nói gọn lỏn: “Cảm ơn đã nghe tui khóc”, “Ừ khóc mệt thì ngủ đi, mai dậy là khỏe như trâu” – Phong đáp nhưng lòng thầm nghĩ phải chi, ai cũng khóc được như cô thì nhẹ lòng biết bao.
Có lần Phong hỏi Vy, sao bộ điện thoại không còn ai khác để gọi hay sao mà cứ gọi cho Phong. Cô nói cô thích Phong vì Phong sống thật với bản thân chứ không như những người luôn tỏ ra vẻ thấu hiểu lý lẽ. Phong phân bua vì Phong không biết nói gì chứ im lìm nghe cô khóc hoài cũng chán. Nhưng, cô vẫn cứ gọi.
Vy có giọng nói nhỏ nhẹ và ngọt như mía lùi. Dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt cân đối vì vậy cô luôn tạo cho người khác cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh. Vy phóng túng, dễ chịu, dám nghĩ, dám làm và cũng dám chịu, hợp với kiểu người mà Phong thích. Thế nhưng…. để yêu thì chắc là khó.
Cô vừa đậu Đại Học ngành du lịch. Sở dĩ Vy chọn ngành học này là do tính cô thích được trải nghiệm những điều mới lạ, quen biết với nhiều người và hơn hết là học tập thêm nhiều nền văn hóa của các nước trên thế giới. Cô là thế, bạn bè ai cũng bảo: “Đúng là chẳng có nơi nào có thể để cho mày ở lại được lâu”. Thật vậy, trong lúc bạn bè ai cũng đang vùi đầu vào đống sách vở cho kỳ thi cuối khóa thì Vy lại đi bảo lưu kết quả và xin vào làm ở một quán cà phê.
Hỏi ra thì cô bảo: “Tui thích phong cảnh ở cái quán này”. Ai cũng kêu trời, tưởng sao sau một tháng cô lại ra đi với lý do càng hỡi ôi hơn: “Ghét thằng chủ quán xài tiền như cỏ rác”. Thằng Cường, một người bạn làm chung với Vy trong quán cà phê, sau khi nghe cô bạn nói lại, nó chỉ biết cười trừ. “Người ta có tiền, người ta xài sao kệ người ta, miễn sao cuối tháng, ngườii ta trả lương đủ, không thiếu một xu cho mày là được rồi”, “Nhưng mà tao…”, “Ừ! Tao biết mà, mày bị vậy lâu chưa?” – Cường ngắt lời và cười một tràng, kết quả là nó bị “ăn” một vẹo tai đau điếng, mặt không biết là đang cười hay đang mếu.
Cứ nghĩ, vui vẻ là thế đó, vậy mà… Khó tính thì bảo cô đang tạo ra một vẻ ngoài hoàn hảo để che đậy cái tâm hồn yếu đuối. Dễ tính thì bảo chẳng ai có quyền phán xét người khác.
Từ lâu, Phong ít khi buồn, vì Phong nghĩ, nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, buồn chi cho phải nặng thêm cái đầu, vốn đã chất chứa nhiều nỗi ưu lo. Đời! Ai mà chả có được mất – sướng khổ. Cùng lắm thì ra quán cóc ngồi nhìn ngắm dòng người qua lại, đợi thành phố lên đèn, làm vài cốc bia, tán dóc với vài người bạn. Lâng lâng rồi về ngủ, sáng mai lại đi làm. Cuộc sống của Phong cứ vậy trôi qua từ bao nhiêu năm nay. Muốn thay đổi, cũng chẳng biết Phong phải bắt đầu từ đâu.
Quá khứ, Phong có những lúc nông nổi. Phong cũng sợ những sự tranh cãi. Người yêu cũ của Phong nói chia tay, Phong ừ gọn lỏn. Người bạn thân mười năm cứ ngỡ như tri kỷ, trong lúc tranh cãi, đứa bạn của Phong nói chơi không hiểu ý nhau, thì thôi đừng làm bạn nữa, Phong cũng ừ!. Trách nhiệm và cuộc sống đã dạy Phong biết cứng rắn và lì lợm.
Thật ra, Phong biết khi một người con gái muốn chia tay thì không còn cơ hội để níu kéo, dù muốn dù không, cũng chỉ làm tổn thương thêm cả hai. Còn khi mất một người bạn thì cuộc sống sẽ cho ta những người bạn khác. Ở Phong có vẻ bất cần, như cách mà Vy đã đối xử với cuộc sống. Chỉ có điều, Phong vẫn làm chủ cuộc sống của Phong, còn Vy thì không.
Không hiểu sao…..
…. chiều hôm nay, Phong lại nghĩ đến Vy. Không biết tự bao giờ, Phong lại suy nghĩ nhiều đến Vy như vậy. Cả trong giấc mơ, thỉnh thoảng, Phong cũng nhìn thấy đâu đó bóng dáng của Vy. Có khi nào, nó ám mình đêm khuya nhiều quá không? – Phong tự nghĩ vẫn vơ.
Những lúc đi công việc, Phong cũng nghĩ mông lung không biết giờ này cô ấy đang làm gì. Phải chăng là Phong đã thích Vy? Giữa Phong và Vy có phải là tình yêu hay không? Hay thật ra là Phong chỉ mến cô ấy, như cái cách mà cô ấy đã cư xử với Phong? Lỡ như Vy chỉ coi Phong như một người bạn thân thì sao?
Phong chợt nhìn lại, hình như cũng đã 3, 4 năm rồi, Phong chưa quen một người con gái nào. Sự cô đơn, trống trải có lẽ đã làm trái tim của Phong thêm một lần rung động. Lần gần nhất, Vy gọi qua chia sẻ với Phong chuyện tình cảm sau khi đổ vỡ cũng đã vài năm. Có lẽ Phong sẽ tỏ tình với Vy.
Phong không sợ cô ấy sẽ từ chối lời tỏ tình của mình. Phong chỉ sợ, lỡ như nói xong, tình bạn giữa Phong và Vy sẽ không còn vui vẻ như trước nữa. Sẽ không còn thoải mái, không còn hồn nhiên, và cũng sẽ chẳng còn những cuộc gọi vào mỗi đêm những lúc cô ấy buồn nữa.
Nhưng nếu không nói, thì sẽ chẳng bao giờ Vy biết được tình cảm của Phong dành cho cô ấy. Nhưng sao mà Phong thấy mình dở trong những chuyện này quá. Có những điều thật dễ, nhưng chẳng phải lúc nào cũng làm được, chỉ là một lời nói thôi mà??
Bỗng Phong nhớ lại chuyện của thằng Hải. Hải trước đây trong nhóm với Phong, nhưng bây giờ Hải đã về quê, làm gì thì không rõ. Dạo nào, Hải có thích một chị tên Giao trong nhóm.
Một hôm, nó rủ chị Giao đi xem phim và sẽ quyết tâm tỏ tình cho chị ấy biết tình cảm của mình. Đây là Phong chỉ nghe kể lại, mà cũng đã muốn “dở khóc dở cười” giùm cho thằng Hải. Ở trong tình cảnh ấy, chắc cũng éo le hột me lắm. Trong rạp chiếu, đến đoạn phim cao trào, Hải quay qua, nhè nhẹ cầm tay chị Giao lên, và thỏ thẻ:
”Chị Giao, em muốn nói…”
“Thôi thôi, tui biết rồi. Thích tui phải… hôn?”
“Ủa sao biết hay vậy?” – Hải ngờ ngợ, cười giả lả.
“Bạn là bạn dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi nha. Tui coi bạn chỉ như đứa em trai thân thiết của mình thôi. Rảnh rỗi sinh nông nỗi quá đi hà. Hehe. Thôi coi phim tiếp đi.”
Nhớ lại chuyện xưa, Phong cười khúc khích, những ai nhìn chắc cũng tưởng Phong tự kỷ. Mà đúng là cũng đang hơi hơi thật. Thời tiết mùa này nắng nóng, khó kiểm soát.
Thôi thì chuyện thằng Hải là chuyện của nó, còn mình thì vẫn giữ quyết định tỏ tình với Vy. Phong suy đi nghĩ lại và gọi cho Vy vào sáng thứ bảy cuối tuần. Hẹn Vy chiều sau khi tan học sẽ đến trường đón cô ấy rồi đến quán pizza gần đó ăn. Xe thì cứ để trong sân trường hồi nữa lấy sau. Do lông bông một thời gian nên bây giờ Vy vẫn phải đang học trả nợ một số môn học.
….
….
– Nè! Nãy ăn pizza ngon không? – Phong quay qua nói với Vy. Đoạn cả hai đang ngồi trên một ghế đá trong công viên uống nước ngọt.
– Cũng ngon, thỉnh thoảng mới được ăn một bữa, học mệt chết đi được, toàn mấy môn gì đâu, dở hơi. Vậy mà con Trúc nó nhai làu làu như bánh mì, mà sao hôm nay mời tui ra đây vậy?
– Đâu có gì, cuối tuần tui đang rảnh, chả biết làm gì, nên rủ bà đi ăn cho vui thôi. – Phong cười hehe.
– Thôi! Đừng có xạo. Cuối tuần ông hay đi coi đá banh thì phải? Vê lít, Liga gì đó. Rảnh đâu mà ăn với uống.
– Thì chút nữa, chở bà về trường, rồi tui đi, chuyện bình thường thôi mà??
– Chuyện gì? – Vy đỏng đảnh, mặt tỏ vẻ đôi chút nghiêm túc.
Phong cố gắng dành cho bản thân Phong một vài giây, tay gãi đầu, Phong suy nghĩ xem Phong sẽ nói như thế nào đây… Rồi…
– Vy à, chuyện là hôm nay…
– Hôm nay thế nào?
– Hôm nay tui muốn nói với bà một chuyện quan trọng – Phong vừa gãi đầu vừa nói lắp bắp.
– Quan trọng vậy à? Quy mô cỡ nào vậy ông?
– Chuyện là… chuyện là tui muốn nói, là tui… là tui thích bà. Bà có đồng ý làm bạn gái của tui không?.?
– Thích lâu chưa?
– Mới…. chiều…. hôm qua à. – Phong lại tiếp tục gãi đầu, lắp bắp, mặt nhìn khờ khờ.
– Hehe. Còn tui thích ông lâu rồi. Mà hông dám nói. Chờ lâu quá sắp rụng răng rồi. Ông luôn là người đầu tiên mà tui nghĩ đến trong cuộc sống này…. – Phong cắt lời, cái gì…@$# ? sến quá vậy bà. Vy tiếp tục, im mồm, có điều, con trai gì mà….
– À, gì mà dễ thương phải không? – Tới đây, Phong tự tin hẳn lên
– Xí, còn lâu.? – giọng cười trong trẻo, pha chút giễu cợt của Vy. Phong không nhịn cười được.?
Đoạn, Phong vòng tay qua vai Vy, ôm Vy vào lòng và nói khẽ: “Mình yêu bạn.” Vy nhéo vào eo của Phong. “Mình cũng vậy.” Nụ cười làm xôn xao những phiến lá trên cao, gió chiều mùa hè thật dễ chịu.
MÙA HÈ, 2013
█████ #END░░░░
Ảnh: 2PH Studio